"Gặp gỡ trong đời một chữ Duyên
Trân trọng bên nhau phút hiện tiền,
Người đến, ân cần cho hết dạ
Người về, thôi vướng bận niềm riêng''
Tất cả chúng ta có mặt với nhau ở đây không phải tự nhiên mà do có nhân duyên với nhau nhiều đời nên nay mới gặp.
Có người ta chưa bao giờ biết, nhưng vừa gặp thì thấy thân thiện, quen quen, như đã gặp ở đâu rồi.
Có người vừa mới gặp là đã thấy ghét, đó là dấu hiệu cho thấy mình đã có thiện duyên và ác duyên với nhau từ nhiều kiếp trước, bây giờ mới gặp lại đây.
Người mình từng mang ơn thì vừa trông thấy liền cảm mến.
Người đã tạo oán thì trông thấy liền bực mình.
Con người chúng ta do tạo các nhân duyên thiện ác lẫn lộn nên sanh ra ở cõi ta bà phải kham nhẫn này. Từ duyên mà lại, cũng từ duyên mà tan. Đủ duyên thì còn, hết duyên thì hết. Khi nhân duyên còn thì có phá phách cỡ nào cũng không hỏng được, khi duyên hết rồi thì có níu kéo kiểu nào cũng bị rã tan.
Nhìn lại, soi gương vào chính bản thân tôi, từ khi dùng mạng xã hội, hàng nghìn bạn đã tìm tới tôi, đó là nhân duyên. Các bạn tìm tới tôi nhờ tôi giúp đỡ, đó là tôi đang nợ các bạn.
Các bạn đến rồi các bạn đi, cứ lặp theo 1 vòng tuần hoàn, tôi không mong các bạn ở lại, bởi vì duyên nợ ai cũng muốn trả cho xong.
Nhưng cũng vì tôi và bạn không thể biết được khi nào hết duyên nên hãy đang còn duyên xin hãy trân trọng.
Đừng trách ai xuất hiện trong cuộc đời của bạn, bởi vì không có sự xuất hiện đó cuộc đời của bạn trở nên vô nghĩa. Người mang đến khổ đau, bạn hãy cảm ơn họ, bởi không có khổ đau bạn sẽ không biết 2 chữ hạnh phúc!