Hai câu cuối trong bài thơ Cây chuối của Nguyễn Trãi được lấy ý từ bài thơ này:
Tình thư một bức phong còn kín
Gió nơi đâu gượng mở xem.
冷燭無煙綠蠟乾,
芳心猶卷怯春寒。
一緘書箚藏何事,
會被東風暗拆看。
Phiên âm:
Lãnh chúc vô yên lục lạp can,
Phương tâm do quyển khiếp xuân hàn.
Nhất giam thư tráp tàng hà sự,
Hội bị đông phong ám sách khan
Dịch nghĩa:
Đọt chuối non trông như ngọn đuốc lạnh, như cây nến xanh mới đúc vừa khô,
Lòng thơm khép kín, ngại mùa xuân còn giá lạnh.
Một bức thư vẫn niêm kín nào biết ẩn giấu những tâm sự gì,
Rồi cũng sẽ bị gió xuân lén mở ra xem.
Dịch thơ:
Đuốc xanh ai dựng giữa vườn,
Khép mình bởi ngại gió sương lạnh lùng.
Cuốn thư giấu trọn nỗi lòng,
Gió xuân lén mở những mong tỏ tường.