Mỗi người có một định nghĩa về thành công (xét riêng lãnh vực kinh tế), thành công là khi....bình thản với các khoản nợ. Làm công ăn lương thì mượn người khác 10tr đã thấy sốt vó lên, chứ các ông chủ nợ 10 tỉ vẫn ăn ngon, ngủ yên.
Nhiều công ty, tập đoàn ở VN nhìn bề ngoài thấy hoành tráng vậy thôi chứ nó chỉ là một dạng doanh nghiệp nhỏ ở quy mô to. Cũng xào chẻ tùm lum, lấy đầu này đắp đầu kia, lấy sau vá trước. Ko muốn làm cũng phải làm để được nợ tiếp.
Cuộc sống nó khổ vì...con người tự làm khổ nhau. Thằng nghèo - thằng giàu gì cũng quay tít cuồng trong một vòng xoáy bật tận, thằng nào cũng có cái khổ riêng.
Bọn ngáo trên mạng hay có cái luận điệu: Người nghèo mà đi nhận xét tỷ phú…
Tuy nhiên đó là 1 ngụy biện điển hình.
Một là rất nhiều người nghèo nhưng cực kỳ giỏi, ví dụ nhiều giáo sư kinh tế được giải Nobel nhưng cũng chẳng có tiền (tiền giải Nobel cũng lớn đấy nhưng thấm tháp gì).
Kinh tế học là một ngành mà người đi xe buýt dạy cho người đi Rolls Royce cách kiếm tiền. Có vẻ nghịch lý, nhưng đúng đấy. Lý thuyết kinh tế là thứ ít người giàu hiểu. Tại sao?
Đơn giản thôi vì đằng sau mỗi tài sản lớn đều là tội ác. (Câu này rất nổi tiếng, và dĩ nhiên không phải của anh). Chẳng ai giỏi về kinh tế học mà có tiền tỷ được. Tiền tỷ cần những phẩm chất khác, và chủ yếu là do cô thương. Cô thương thì muốn làm người thường cũng khó, mà cô không thương nữa thì muốn làm người thường còn khó hơn!
Thực tế khá nhiều chủ nhân RR đã đi tù.
Hai nữa là chưa biết ai giàu hơn ai. Hay nói kiểu trẻ trâu là sau 4:30 chiều mới biết nhé. Thực tế, danh sách tỷ phú châu Á cực kỳ rủi ro. Tỷ lệ đi tù trong đó khá cao. Điển hình như ông chủ công ty bđs lớn nhất TQ, từng làm xe điện, cũng đang một chân trong tù, phá sản thì là đương nhiên, còn phải ly dị vợ để bả giữ lại ít tiền mà chạy.
Tỷ phú theo định nghĩa ngày nay của các tờ báo chỉ là số tiền cổ phiếu. Số tiền đó biến đổi mãnh liệt, và thực tế là không tính đến số nợ cá nhân. Một công ty trên sàn có thể lên giá xuống giá cả ngàn lần trong vài tháng, thậm chí vài ngày. Vậy nên cháy nhà mới ra mặt chuột, triều xuống mới biết ai cởi truồng, đụng chuyện mới thấy có khi các tỷ phú còn nghèo hơn cả người bình thường nhất.
Có một tỷ phú đô la từng thốt lên vào những năm tháng đen tối khủng hoảng 2008-2010: Tôi từng ước gì được làm ông xe ôm, cuối ngày vắt chân lên ngủ trên xe, chẳng lo nghĩ gì.
Đúng, tỷ phú nhiều khi ôm những món nợ không thể trả nổi ngoài chuyện nghĩ ra việc để làm tiếp. Còn làm được thì còn vay được. Hết chuyện làm, bank nó đòi lại tiền thì đứt ngay.
Nhiều kẻ còn chịu kiểm soát ngầm của các cơ quan quản lý. Nhiều khi muốn lấy vài triệu, trốn đi đâu sống cho yên, hay là bỏ hết lại, lên núi ở cũng được. Nhưng tay đã nhúng chàm, dễ gì mà bỏ.
Vậy nên đừng bi bô những câu: người giàu bao giờ cũng đúng! Chưa biết ai giàu, và chưa biết ai giỏi, hơn ai. Cuộc đời này đừng giữ cái tâm phân biệt, chỉ khổ thôi.
Nhiều khi anh giàu quá (trên báo) chỉ là vì anh có cái nghiệp quá nặng kiếp trước phải trả. Phải ôm quá nhiều tài sản trong một kiếp sống ngắn ngủi, vô thường, bất mãn và vô ngã thì chỉ khổ thêm thôi chứ được gì?
Có khác nào một kẻ đã phải đi trên xa mạc còn cứ cố chất lên vai đủ thứ vàng bạc; để làm gì?